Đóng

Câu chuyện của em Lê Thị Hồng Giang – huyện Nghĩa Đàn tỉnh Nghệ An

Câu chuyện của em Lê Thị Hồng Giang – huyện Nghĩa Đàn tỉnh Nghệ An

              Không khó để chúng tôi tìm được đến nhà em Lê Thị Hồng Giang, học sinh lớp 11A1 trường THPT Cờ Đỏ tỉnh Nghệ An. Giang được nhận học bổng của Hội Bảo trợ Bệnh nhân nghèo TP HCM năm 2017. Ngôi nhà nhỏ nằm lọt thỏm giữa những ngôi nhà khang trang, bề thế ở xóm 2, Đồng Hưng xã Nghĩa Yên huyện Nghĩa Đàn tỉnh Nghệ An. Trong ngôi nhà đó có hai chị em đang sống nương tựa vào nhau. Bỏ dở bó lúa trên tay, gạt những giọt mồ hôi còn nhễ nhại trên khuôn mặt, em rót nước mời chúng tôi và lần kể cho chúng tôi nghe về câu chuyện của gia đình…

            Trong kí ức của mình, dù có những lúc dòng hổi tưởng bị chắp nối, nhưng Giang vẫn nhớ như in: cuộc sống của gia đình Giang luôn là những khoảng tối đầy ám ảnh. Bi kịch của gia đình bắt đầu từ hình ảnh người bố. Vì bố là con út nên gia đình em sống với ông bà nội. Trong số những người con của ông bà thì bố Giang là người phải chịu nhiều thiệt thòi nhất, bố bị bệnh thần kinh giản – căn bệnh mà chỉ một sơ suất nhỏ thôi bố cũng có thể ra đi bất cứ lúc nào. Là người đàn ông trụ cột của gia đình, là chỗ dựa cho vợ con và để nuôi ông bà đã già yếu thế nhưng bố Giang lại không lao động được nhiều.

          Mẹ  của Giang tên là Dư Thị Bình, là con của một gia đình bần nông nghèo khổ. Cũng như bố, mẹ em đau yếu từ nhỏ. Hai thân phận kém may mắn đã gắn kết cuộc đời lại với nhau và sinh ra hai chị em Giang. Ông bà nội Giang mất trước khi hai chị em Giang chào đời. Nỗi đau đớn vì mất ông bà nội hai chị em Giang không cảm nhận được, tất cả chỉ lờ mờ qua lời kể của mẹ. Nhà em năm nào cũng thuộc diện hộ nghèo của xã vì cả bố và mẹ đều ốm đau, bệnh tật. Dù ốm đau bệnh tật nhưng bố Giang vẫn luôn cố gắng lao động những mong con cái có cuộc sống tốt hơn bố mẹ một chút. Nhưng không may trong một lần lao động ngoài ruộng, bố của Giang bị ngã và ra đi vĩnh viễn; để lại cho mẹ con Giang nỗi đau không gì bù đắp được. Năm đó Giang vừa được 4 tuổi, độ tuổi quá nhỏ để hiểu được những cơ cực và đau thương mất mát trong cuộc đời.

          Bố không còn, mang trong mình nhiều trọng bệnh nhưng mẹ của em vẫn phải lao vào làm việc. Ruộng đất ít không đủ để nuôi sống gia đình, mẹ lại phải đi làm thuê cuốc mướn. Giang nhớ rất rõ có những buổi chiều đi làm về, mẹ ngã gục ngoài đường, em phải gọi người đưa đi cấp cứu. Nhiều lúc thấy mẹ vất vả, Giang muốn bỏ học để đi làm phụ giúp mẹ nuôi em và để mẹ có thêm tiền chữa bệnh. Nhưng  mẹ ẹm không chịu, mẹ nói thà mẹ làm lụng vất vả chứ nhất định không để chị em Giang thất học. Thương mẹ, em chỉ biết cố gắng học hành chăm chỉ, ngoài thời gian học em cũng tranh thủ giúp mẹ làm việc kiếm thêm thu nhập để nuôi gia đình.

           Chỉ còn lại mẹ, chỗ dựa tinh thần và vật chất lớn lao của hai chị em, nhưng rồi bi kịch vẫn chưa buông tha cho gia đình. Mẹ càng ngày càng đau yếu, năm Giang tròn 13 tuổi thì mẹ bị căn bệnh bại liệt làm cho ngã quỵ, mẹ chỉ nằm một chỗ, mọi sinh hoạt của bản thân đều phải dựa vào bàn tay bé nhỏ của hai chị em Giang. Năm Giang đang học lớp 9, mẹ em qua đời. Chị em Giang trở thành những đứa trẻ mồ côi. Tất cả như sụp đổ trước mắt Giang. Sự mất mát đối với chị em Giang bây giờ là quá lớn, quá sức chịu đựng. Căn nhà nhỏ vốn đã vắng vẻ nay lại càng quạnh hiu. Chỉ còn lại hai chị em, Giang trở thành trụ cột của gia đình, là chỗ dựa vững chắc và duy nhất cho đứa em trai nhỏ dại.

         Trong lúc khốn khó nhất, em đã quyết định là sẽ nghỉ học, phần vì không có tiền phần vì phải lo cho em trai nên Giang nghĩ đó là cách tốt nhất. Nhưng rồi với sự giúp đỡ của các bác, của nhà nước; sự động viên, giúp đỡ của các thầy các cô, Giang đã quyết định sẽ tiếp tục đến trường. Trong tận cùng của nỗi đau, Giang đã vượt lên tất cả để thi đậu vào lớp chọn của trường THPT Cờ Đỏ. Tiền học hàng năm của chị em Giang phải dựa vào nguồn trợ cấp của nhà nước, của các tổ chức, sự giúp đỡ của các bác và đặc biệt là từ số tiền mà Giang tự đi làm thuê để có được..

         Nghe câu chuyện mà Giang kể và tận mắt chứng kiến hoàn cảnh của gia đình em, tôi  thấy thật xót xa, nhưng càng xót xa bao nhiêu tôi lại càng khâm phục ý chí và  nghị lực vươn lên của em bấy nhiêu. Trong hai năm học ở ngôi trường THPT Cờ Đỏ, Giang luôn đạt danh hiệu học giỏi toàn diện, đạt hạnh kiểm loại tốt. Trong mọi hoạt động của lớp, Giang đều cố gắng khắc phục hoàn cảnh để tham gia một cách đầy đủ, tích cực và nhiệt tình nhất. Trong mối quan hệ với bạn bè, Giang luôn hòa đồng, thân thiện, chân thành với tất cả; trong ứng xử với thầy cô em luôn luôn biết lễ phép, kính trọng. Trong cuộc sống gia đình – chỉ còn lại hai chị em – Giang vừa là người chị đảm đang cũng vừa là người mẹ  hiền tháo vát, nuôi nấng cho em trai khôn lớn. Tâm sự với chúng tôi, Giang cho biết, khó khăn lớn nhất của em bây giờ là thời gian học không có, những buổi ở nhà em đều tranh thủ đi làm thuê  kiếm thêm thu nhập để cuộc sống của hai chị em đỡ khổ, thậm chí công việc làm thêm em cũng có thể tranh thủ vào cả những buổi tối. Câu chuyện về gia đình Giang, về cuộc sống hiện tại của chị em Giang bỗng nhiên bị ngắt quãng bởi những tiếng thở dài…

      Chia tay hai chị em Giang khi bóng chiều đã đổ xuống, nhìn hai mảnh đời côi cút, hai đứa trẻ mồ côi, chúng tôi bước chân ra về mà lòng như còn ríu lại. Là những người đã đi qua biết bao thăng trầm, đã qua nhiều lần vấp váp, thử thách trong cuộc đời nhưng câu chuyện về Giang về gia đình em đã cho chúng tôi vỡ ra rất nhiều điều, giúp chúng tôi rút ra cho mình được nhiều bài học có ý nghĩa. Càng thấu hiểu hoàn cảnh của em bao nhiêu, tôi càng khâm phục và trân quý ý chí, nghị lực của em bấy nhiêu.

(Bài viết của GV Dương Thị Thao,  giáo viên bộ môn của em Giang)

05/09/2017